Câu chuyện kỳ diệu của chàng trai 30 tuổi lại bắt đầu tập đi

Mục lục

Tai nạn lao động khiến anh Nguyễn Xuân Hiếu (30 tuổi, ở huyện Diễn Châu, Nghệ An) vừa lập gia đình 5 tháng, còn chưa kịp có tin vui đã bị mất toàn bộ chân phải và nửa khung xương chậu. Bốn lần chuyển ra các bệnh viện, nhưng các bác sĩ đều lắc đầu vì hầu như không còn khả năng phẫu thuật để cứu sống.

Thế nhưng, sau 16 ngày chịu đựng đau đớn trong vô vọng, khi gia đình đưa Hiếu đến bệnh viện đa khoa quốc tế Vinmec, không ai ngờ, sau 3 tháng anh đã có thể đi lại.


Niềm vui đã trở lại với gia đình họ - cặp “thuận vợ thuận chồng” sau những ngày sóng gió.

Hai tuần mong manh giữa sự sống và cái chết
Niềm vui như trở lại trong gia đình anh Hiếu khi những ngày đầu năm, vợ chồng anh bắt đầu trở lại với công việc với nhiều kế hoạch tương lai. Đến thăm vợ chồng anh ở nhà, chúng tôi ngạc nhiên bởi anh Hiếu trẻ hơn nhiều so với tuổi 30. Khuôn mặt thư sinh với cặp kính trắng, luôn cười vui vẻ như thể trong cuộc đời chưa hề trải qua biến cố lớn như vậy. Bên chân mất được lắp chân giả, anh Hiếu cũng đi lại khá bình thường. Biết ý chồng khi lên xuống bậc thang còn khó khăn, những khi đó, chị Lê Thị Mỹ Hằng lại đỡ một bên. Ai từng biết chuyện anh Hiếu bị tai nạn giờ hỏi thăm, bác Giao Thị Hồng – mẹ anh luôn mở đầu: “Thời kỳ đen tối đã qua. Niềm vui đã trở lại trong gia đình tôi rồi”.

Anh Hiếu với niềm vui lần đầu tiên được ra khỏi buồng bệnh sau nhiều ngày điều trị tại Vinmec.


Chỉ cách đó không lâu, có những lúc tưởng như cả gia đình phải buông xuôi. Tai nạn xảy ra khi anh Hiếu đang là kỹ sư sửa chữa, đại tu tổ máy ở nhà máy thủy điện. Cánh cửa điều tiết nước đóng lại nhưng anh Hiếu chưa kịp thoát ra. Toàn bộ một bên chân và nửa khung xương chậu đã bị dập nát hoàn toàn. Sau khi sơ cứu, anh Hiếu được đưa ra bệnh viện ở tuyến trên. Ca mổ cấp cứu ngay đêm hôm đó đã mở thông bàng quang, làm hậu môn nhân tạo tạm thời. Tuy nhiên, các bác sĩ tiên lượng nếu tiếp tục tháo khớp, cắt bỏ toàn bộ chân và hông bị dập nát ngay có thể khiến người bệnh không qua được ngay trên bàn mổ. Nếu để lại, có thể sẽ duy trì sự sống thêm được ít ngày. Cả gia đình tuyệt vọng, đưa anh Hiếu về nhà để có cơ hội gặp được người thân lần cuối.
Không ngờ, người bệnh không phải chỉ trụ được thêm 1 – 2 ngày. Nhờ có sự chăm sóc của bố và chú đều là bác sĩ, được truyền đạm - máu - kháng sinh liều cao và giảm đau, các chức năng sống của Hiếu vẫn duy trì. Anh Hiếu vẫn còn sống và đặc biệt dần dần có thể ăn được sữa, rồi cháo dù chỉ rất ít mỗi lần, thay vì chỉ truyền qua ống thông như những ngày đầu tiên. Các vết thương dập nát đã bắt đầu thối rữa bốc mùi, nhưng tổ chức lành cũng sản sinh bù lại những phần đã mất, điều đó đem đến niềm hy vọng cho mọi người. Thế nên có bất cứ lời giới thiệu đến bệnh viện nào, gia đình lại gọi xe cấp cứu đi ngay. Nhưng nhìn thực tế các bác sĩ lại lắc đầu. Cứ như thế, trong 2 tuần, Hiếu được chuyển tới 4 bệnh viện, đến rồi lại về, có nơi còn chưa kịp nhập viện. Giữa những mong manh giữa sự sống và cái chết quá, anh Hiếu đã sống được bằng sự chăm sóc tận tụy của bố mẹ, người thân, bạn bè, nỗ lực của bản thân. Chị Lê Thị Mỹ Hằng, vợ anh Hiếu nhớ lại: “Lúc đó em đã cảm nhận thật rõ, ảnh đã sống với mọi người như thế nào để được đáp lại như vậy. Do vết thương hoại tử lâu ngày, ngồi cạnh một lúc cũng bị lẫn mùi vào quần áo. Dù nhà em cách nơi làm việc của anh Hiếu hơn 200 cây số, nhưng các đồng nghiệp của ảnh vẫn thường xuyên đến chăm sóc”.


GS Đỗ Tất Cường chúc mừng người bệnh đã có thể bình phục sau tai nạn.

Phục hồi kỳ diệu
Sau 2 tuần cầm cự, cơ thể người bệnh đến lúc suy kiệt. Những cơn sốt cao ly bì do nhiễm trùng kéo dài. Thuốc giảm đau liều cao không còn kết quả. Đến ngày thứ 16, không ai nghĩ được còn nơi nào có thể đến thì có lời giới thiệu tới bệnh viện đa khoa quốc tế Vinmec . Không như những lần trước, anh Hiếu được giữ lại. Toàn bộ vết thương đã được các điều dưỡng dành hàng giờ đồng hồ ngay lúc nửa đêm về sáng lau rửa, gắp hết những “dị vật sống”. Cũng vì bệnh nhân có mùi “đặc biệt”, không ít lời phàn nàn đã đến tai GS Đỗ Tất Cường – Phó Tổng giám đốc bệnh viện. Trực tiếp đến buồng bệnh, GS Cường yêu cầu phẫu thuật ngay, bởi chậm trễ thêm người bệnh sẽ nguy kịch. “Mệnh lệnh” có hiệu lực ngay tức thì. Phòng mổ hoãn mổ phiên để tập trung cho ca bệnh này, với kíp bác sĩ ngoại, cấp cứu, tim mạch được huy động.
Ngồi bên anh Hiếu, kể lại câu chuyện đến lúc này với chúng tôi, chị Mỹ Hằng bỗng nắm chặt tay chồng: “Giữa những ngày chẳng biết thế nào ấy, có lúc ảnh nghĩ đến việc giải phóng cho em rồi. Hai vợ chồng em lúc đó chẳng còn biết làm gì ngoài ôm nhau khóc nữa. Có ai ngờ lại được ngồi bên nhau, nhớ lại chuyện mà vui như bây giờ”. Ba ngày sau mổ, Hiếu vẫn không tin được là mình đã qua được giai đoạn nguy kịch nhất. Nằm ở khoa Hồi sức tích cực 2 tuần với những thiết bị hiện đại thế giới, với chính tay GS Cường chăm sóc đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Tiếp tục hơn 4 tháng điều trị ở Khoa Ngoại để chăm sóc vết thương và phục hồi chức năng. Mỗi ngày qua đi đều là những ngày các điều dưỡng khoa Ngoại đã chăm sóc hết lòng để Hiếu có thể dần phục hồi sức khỏe. Để người bệnh có thể di tiểu qua đường tự nhiên, các bác sĩ khoa Ngoại tiết niệu Vinmec cũng đã khâu kín lỗ rò bàng quang , đồng thời tạo vạt che phủ.
Anh Hiếu nhớ nhất là lần đầu tiên được được đưa ra khỏi phòng bệnh. Khi đó, Hiếu lần đầu tiên hỏi BS Nguyễn Đắc Nghĩa – Trưởng khoa Ngoại: “Bao lâu nữa cháu được ra ngoài?” Và câu trả lời rất ngắn: “Bây giờ thôi”. Rồi bác sĩ Nghĩa tự tay bế Hiếu lên xe lăn, đẩy ra hành lang. “Đó là giây phút hạnh phúc nhất ở khoa Ngoại. Lúc đầu em chỉ mong là có thể nằm và mọi người không phải chăm sóc nhiều. Nhưng việc được ra khỏi buồng bệnh cho em hy vọng là không phải nằm tại chỗ nữa. Em như được tiếp thêm động lực để cố gắng ngồi dậy, và ngày nào đó sẽ đứng lên”. Với BS Nguyễn Đắc Nghĩa - một chuyên gia chấn thương chỉnh hình dày dạn - khi trực tiếp chăm sóc trong nhiều ngày, ông cũng đã bị ấn tượng mạnh bởi chàng trai. Có lần ông hỏi: “Cháu có biết anh Nick Vujicic không có cả chân lẫn tay, nhưng đã đi khắp thế gian và trở thành người nổi tiếng?” Không ngờ, câu hỏi ấy như lời thách thức Hiếu nỗ lực phục hồi. Ngay cả lúc vết thương còn chưa tiến triển như mong muốn, Hiếu cũng bắt đầu tập để dần phục hồi cho đôi tay và chân. Các bài xoa bóp đầu ngón chân tay tạo lưu thông máu, rồi tập tạ, và những giờ tập miệt mài cho đôi chân đứng vững và đi trở lại. “Em đặt kế hoạch từng bước để tập đi. Mặc dù luôn được các BS ở khoa Ngoại, đặc biệt là BS Nghĩa và vợ em hoặc bố mẹ hỗ trợ, nhưng kế hoạch luôn bị trễ. Có lẽ vì lúc đầu em quá tự tin. Sau mới hiểu, giống như một em bé bắt đầu chập chững, cũng phải mất nhiều nhiều ngày tập luyện rồi mới có thể tiến xa hơn. Thậm chí, lúc đầu cơ thể mất cân đối nên em luôn có xu hướng nghiêng sang 1 bên, còn phải dùng tay đỡ thêm bên kia mới cân bằng và mới quen được”. Thành công đến với chàng trai khi hơn 1 tháng sau khi xuất viện, được chân giả, và anh Hiếu đã có thể đi lại trên chính chân của mình.
Ra Tết, nhà máy thủy điện nơi anh Hiếu làm việc chính thức đón hai vợ chồng anh trở lại làm việc. Với chị Hằng, nửa năm qua, “chuyện xảy ra như một giấc mơ, như một bộ phim Hollywood. Có lúc ảnh đã hỏi em muốn ở đâu, Nghệ An hay Đà Nẵng? Vậy mà bây giờ hai vợ chồng em lại có thể ở bên nhau”. Còn với chúng tôi, ngay cả khi chia tay họ, vẫn thấy thật khó tin những gì về chàng trai vừa trải qua biến cố lớn của đời đến như vậy. Câu chuyện như một minh chứng về nghị lực của con người, sự tận tâm của các thầy thuốc, những tiến bộ trong y học luôn có thể đem lại những điều kỳ diệu và nhân văn nhất trong cuộc đời.

Chia sẻ